“Ngôi Lời đã trở nên người phàm, và cư ngụ giữa chúng ta.” (Ga 1,14)
“Ngôi Lời đã trở nên người phàm, và cư ngụ giữa chúng ta.” (Ga 1,14)
Còn Hài Nhi càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa. (Lc 2,40)
“Muôn lạy Chúa, giờ đây, theo lời Ngài đã hứa xin để tôi tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ Chúa đã dành sẵn cho muôn dân. Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại, là vinh quang của Ít-ra-en dân Ngài.” (Lc 2,29-32)
“Này ông, dậy đem Hài nhi và mẹ Người trốn sang Ai Cập… vì vua Hê-rô-đê sắp tìm giết Hài nhi đấy!” (Mt 2,13)
Cả hai cùng chạy, nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước. (Ga 20,4)
Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giê-su thì ở lại Giê-ru-sa-lem, mà cha mẹ chẳng hay biết… (Lc 2,43)
25/12/21 THỨ BẢY
ĐẠI LỄ CHÚA GIÁNG SINH
Lc 2,15-20
Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. (Lc 2,16-18)
“Thiên Chúa ta đầy lòng trắc ẩn, cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta, soi sáng những ai ngồi nơi tăm tối và trong bóng tử thần, dẫn ta bước vào đường nẻo bình an.” (Lc 1,78-79)
Miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được và chúc tụng Thiên Chúa. Láng giềng ai nấy đều kinh sợ… Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự nhủ: “Đứa trẻ này rồi ra sẽ như thế nào đây ? Và quả thật có bàn tay Chúa phù hộ em.” (Lc 1,64-66)
Bấy giờ Bà Ma-ri-a nói: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ Tôi. Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới.” (Lc 1,46-47)
“Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.” ( Lc 1,45)
Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” (Lc 1,38)
“Em thật có phúc vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.” (Lc 1,45)
Khi tỉnh giấc, ông Giu-se làm như sứ thần Chúa dạy và đón vợ về nhà. (Mt 1,24)
Đây là gia phả Đức Giê-su Ki-tô, con cháu vua Đa-vít, con cháu tổ phụ Áp-ra-ham... Gia-cóp sinh ông Giu-se, chồng của bà Ma-ri-a, bà là mẹ Đức Giê-su cũng gọi là Đấng Ki-tô. (Mt 1,1.16)
“Thế thì anh em đi xem gì ? Một ngôn sứ chăng? Đúng thế đó; mà tôi nói cho anh em biết: đây còn hơn cả ngôn sứ nữa.” (Lc 7,26)
“Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?” (Lc 7,19)
“Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông.” (Mt 21,31)
“Tôi cũng vậy, tôi không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy.” (Mt 21,27b)
Đám đông hỏi Gio-an rằng: “Chúng tôi phải làm gì đây?” (Lc 3,10)
“Ông Ê-li-a đã đến rồi và họ không nhận ra, nhưng đã xử với ông theo ý họ muốn … Người có ý nói về Gio-an Tẩy giả.” (Mt 17,12-13)
“Tôi phải ví thế hệ này với ai?” (Mt 11,16a)
Đức Giê-su nói với đám đông rằng: “Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả. Tuy nhiên, kẻ nhỏ nhất Nước Trời còn cao trọng hơn ông”. (Mt 11,11)
“Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần truyền.” (Lc 1,38)
“Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao?” (Mt 18,13)
Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Lòng đầy sợ hãi, họ bảo nhau: “Hôm nay chúng ta đã thấy những chuyện lạ kỳ.” (Lc 5,26)
“Có tiếng người hô trong hoang địa: hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi… Rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa.” (Lc 3,4.6)
Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng như bầy chiên không người chăn dắt. (Mt 9,36)
“Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo.” (Mc 16,15)
“Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.” (Mt 7,21)
Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngồi xuống đất. Rồi Người cầm lấy bánh và mấy con cá dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. (Mt 15,35-36)
“Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” (Mt 4,19)
Viên đại đội trưởng đáp: “Thưa Ngài tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi khỏi bệnh.” (Mt 8,8)
“Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc.” (Lc 21,28)
“Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng sự đời, kẻo ngày ấy như một chiếc lưới bất thần chụp xuống đầu anh em.” (Lc 21,34)
“Khi cây vả đâm chồi, anh em nhìn thì đủ biết là mùa hè đã đến gần. Anh em cũng vậy, khi thấy những điều ấy xảy ra, thì hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã gần đến.” (Lc 21,31)
“Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc.” (Lc 21,28)
Đức Giê-su nói: “Ai xấu hổ vì Tôi và những lời của Tôi, thì Con Người cũng sẽ xấu hổ vì kẻ ấy, khi Con Người ngự đến trong vinh quang của mình.” (Lc 9,26)
23/11/21 THỨ BA TUẦN 34 TN
Th. Clê-men-tê I, giáo hoàng, tử đạo
Lc 21,5-11
Đức Giê-su đáp: “Anh em hãy coi chừng kẻo bị lừa gạt, vì sẽ có nhiều người mạo danh Thầy đến nói rằng: ‘Chính ta đây’, và ‘thời kỳ đã đến gần;’ anh em chớ có theo họ.” (Lc 21,8)
“Thầy bảo thật anh em: bà góa nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết.” (Lc 21,3)
Đức Giê-su nói: “Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian vì điều này: đó là để làm chứng cho sự thật.” (Ga 18,36)
“Con cái đời này cưới vợ lấy chồng, chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng… Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại.” (Lc 20,34-36)
“Nhà Ta sẽ là nhà cầu nguyện, thế mà các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp.’’ (Lc 19,46)
Luận bàn thời sự, Ai cấm!
Kính gởi các vị – người anh em ở giáo phận Vinh.
Tư tưởng – suy nghĩ, hình thành nên ý tưởng sau quá trình quan sát, nhận xét. Luận bàn – trao đổi, thảo luận, kết luận tốt xấu để tiếp thu hay loại trừ. Đây là hai trong những tặng phẩm miễn phí được Đấng Tạo Hóa trao ban một cách hào phóng và tự nhiên dành cho con người, không phải nhọc công, đơn từ xin – cho, vì một khi đã là người thì tự nhiên có! Không ai được quyền tước đoạt những quyền lợi cơ bản này.
Đức Giê-su khóc thương thành Giê-ru-sa-lem mà nói: “Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi !… Sẽ có những ngày quân thù bao vây… không để hòn đá nào trên hòn đá nào.” (Lc 19,42-44)
“Rồi người thứ ba đến trình: Thưa ngài, yến bạc của ngài đây, tôi đã bọc khăn giữ kỹ…” (Lc 19,20)
Chúa Giê-su nhìn lên và nói với Da-kêu: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông.” (Lc 19,5)
“Anh muốn tôi làm gì cho anh?” (Lc 18,40)
“Trời đất sẽ qua đi, nhưng lời Thầy nói sẽ chẳng qua đi.” (Mc 13,31)
“Vậy chẳng lẽ Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người sao?” (Lc 18,7)