Nhớ về…

Nhớ về…



Cái logo bát quái mang hình tám mũi tên xoay quanh vòng tròn vừa được đăng trên trang mạng dcvhoabinh chẳng hiểu có liên quan gì với cái bánh xe luân hồi hay không mà nhìn nó ta như nghe có lời thôi thúc: Hỡi những kẻ đã 40 năm luân lạc, vòng đời đã gần hết, hãy mau hồi đầu về chốn cũ, hãy mau quay lại nơi mình đã ra đi: Đại chủng viện Hòa Bình.

Chỉ Cần Một Giây Phút Thôi

CHỈ CẦN MỘT GIÂY PHÚT THÔI



Từ ngày có thông báo về cuộc hạnh ngộ của “Cựu Sinh viên ĐCV Hòa Bình”, hầu như ngày nào tôi cũng lên thăm trang mạng mới khai sinh của ĐCV để tìm lại những gì tưởng đã mất. Bây giờ mới có dịp hình dung lại một ĐCV, không còn hiện hữu trong không gian, nhưng vẫn tồn tại trong thời gian, trong sự tưởng nhớ và thân thương của những ai đã từng sống trong đó.

Chúa Vẫn Thương Con

CHÚA VẪN THƯƠNG CON



Một buổi sáng đẹp trời vào giữa tháng 09 năm 1974, lần đầu tiên trong đời, tôi bước xuống máy bay tại phi trường Đà Nẵng. Và cũng là lần thứ nhất, tôi xách va li bước vào một tòa nhà uy nghi, mới xây xong một nửa, cũng như tôi đã đi được nửa đường của một tiểu chủng sinh nhập Đại Chủng Viện, từ làm chú sang làm thầy. Một cảm giác khó diễn tả, vừa vui sướng vừa hồi hộp. Tất cả như reo lên theo một điệp khúc: “Chúa đã thương con”…